em mù mới yêu anh

Mỗi suất gồm 1 triệu đồng và áo ấm do vợ chồng nghệ sĩ Trường Giang tài trợ . Vợ chồng Trường Giang hỗ trợ bà con Quảng Nam bị ảnh hưởng bởi bão số 4. Ảnh: FBNV. Được biết, ngoài Thăng Bình, vợ chồng nghệ sĩ này cũng trao tặng 100 suất quà cho người dân các xã EM MÙ MỚI YÊU ANH. Tác giả: Bản Lật Tử Thể loại: Hiện đại, showbiz, ngọt, sủng, hài, HE Độ dài: 60 chương - 4 NT Tình trạng: Hoàn -----*Hai người tán dóc về nơi cử hành dự định cử hành hôn lễ " - Lâu đài nghe có vẻ rất lãng mạn a! Nếu một người đàn ông thường xuyên bắt ép bạn làm 2 việc này thì chứng tỏ trong lòng anh ta có bạn, anh ta yêu bạn rất nhiều đấy. Mới cập nhật: Hotline: 094.170.7373; Anh ấy sẽ không chiều chuộng bạn một cách mù quáng, bạn thích cái gì cũng đáp ứng mà anh ấy sẽ - Đáp án Đuổi hình bắt chữ mới nhất 2019 có hình ảnh. Chia năm sẻ bảy - Mù màu - Đèn lồng. Mỹ viện - Ăn cháo đá bát - Chân ướt chân ráo. Bút sa gà chết - Bom tấn - Kem chống nắng - Đáp án Đuổi hình bắt chữ có hình ảnh. Khế ước - Bước sóng - Cầm thú Anh là người đàn ông mà em đã gửi trọn niềm tin. Thế nhưng anh lại cư xử quá tệ, tệ đến nỗi với em, anh chỉ còn là không khí. Em cứ ngỡ trên đời này chỉ còn sót lại một người đàn ông rất tốt mà em đã yêu. Nhưng người duy nhất cũng bị tha hóa và mất đi bản chất cốt lõi nhất rồi. download novel pulang pergi tere liye pdf google drive. Chuyển ngữ Fei Ying Tiếng hô của người hâm mộ vang lên vô cùng cuồng nhiệt, giữa khung cảnh hỗn loạn đó, MC vẫn thong dong nhìn Bùi Anh, cười hỏi khán giả “Mọi người có muốn Bùi Bùi hát tặng chúng ta một bài không?” “Muốn -!” Bùi Anh còn chưa kịp lên tiếng, tiếng hô lớn đồng loạt vang lên từ phía người hâm mộ. Nở nụ cười với khán giả, Bùi Anh quay sang gật đầu đồng ý với MC “Được, tôi sẽ hát.” Trần Thắng cảm thấy ruột gan đang xoắn cả lại rồi, dẫn chương trình làm bậy, sao đến cả Bùi Anh cũng bừa bãi thế này! Nhỡ chẳng may hát không tốt thì hình tượng vất vả lắm mới xây dựng nên chẳng phải sẽ sụp đổ trong chốc lát sao! Nhạc dạo ca khúc “Nở rộ” vừa vang lên, fan hâm mộ bên dưới lập tức hét vang trời, rất nhiều cánh tay cầm đĩa nhạc vươn lên cao đưa qua đưa lại theo điệu nhạc. “Khi vạn vật héo khô, hai ta trở nên xa lạ...” Bùi Anh vừa cất tiếng hát, fans hâm mộ lại bắt đầu cổ vũ cuồng nhiệt. Âm sắc của cô vốn đã tốt, cao độ cũng rõ ràng, thế nên khi thực sự cất giọng hát thì rất dễ nghe. Phần hát đầu tiên khó ở chỗ nắm chắc tiết tấu, ở đoạn này lúc ghi âm Bùi Anh đã vượt qua thành công, ngay sau đó là đoạn điệp khúc. Bên dưới sân khấu, Trần Thắng chắp hai tay cầu nguyện. “Anh nở rộ như pháo hoa giữa ngày hè, nhuộm bảy sắc cầu vồng rực rỡ lên vùng lãnh đĩa, che đi sắc màu ảm đạm của mùa đông” Trần Thắng sững sờ lắng nghe Bùi Anh hát. Hơi thở điều hòa lên xuống giống như sự nhấp nhô của dãy núi trập trùng, để lên được các nốt cao Bùi Anh phải dùng kỹ thuật hát giả thanh, nhưng sự chuyển đổi cực kỳ tự nhiên, không hề bị phô chênh một nốt nào. Đoạn điệp khúc là phần khó nhất nhưng vì cô giữ hơi đủ dài nên không khiến cho người nghe cảm thấy giọng ca sĩ quá yếu, thậm chí âm sắc của cô còn chạm tới nốt cao nhất, đầy đặn mà chắc chắn. ... Không phải Kiều Dĩ Thần trêu anh ta đấy chứ? Rõ ràng Bùi Anh hát rất tốt mà! Còn tốt hơn nhiều người mang danh ca sĩ nữa ấy chứ! Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rung trời. MC phải rất vất vả để kiềm chế được sự cuồng nhiệt của khán giả, tuyên bố buổi ký tặng chính thức bắt đầu. Các nhân viên xuất hiện ngày càng nhiều để duy trì trật tự, còn người hâm mộ sẵn sàng với đĩa hát trong tay, bắt đầu xếp hàng đợi tới lượt được ký tên. Bùi Anh luyện ký suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng có đất dụng võ. Bốn mươi phút ký tặng, khoảng thời gian nghe thì không dài nhưng đối với người cầm bút ký mà nói thì đúng là một khổ hình. Bùi Anh ký xong, cả cổ tay đều cực kì đau nhức. Thời điểm MC tuyên bố kết thúc thời gian ký tặng thì vẫn có một vài người hâm mộ chưa xin được chữ ký. Để giữ chân Bùi Anh, họ đã ngăn không cho cả ekip rời khỏi hiện trường. Mặc dù các nhân viên trong đoàn đã nhấn mạnh rất rõ là vẫn còn một buổi ký tặng nữa nhưng những người này cố chấp chẳng chịu nghe, nhất quyết đứng lì tại chỗ không dời bước. Bùi Anh rất hiểu tâm trạng của những khán giả này, xếp hàng lâu như thế mà cuối cùng lại không nhận được chữ ký, sao cam lòng cho được, nếu như có thể cô sẵn sàng ký cho tất cả mọi người, nhưng bây giờ cô phải chạy về phim trường ngay lập tức, cả đoàn làm phim bên kia đang chờ cô. Các nhân viên vây xung quanh Bùi Anh, bảo vệ cô rời khỏi khu vực ký tặng, ngay cả Trần Thắng cũng phải đích thân ra tay. Vất vả lắm mới ra khỏi Trung tâm thương mại Ánh Sao mà vẫn có rất nhiều fan nhỏ tuổi theo đuôi cô. “Bùi Bùi ~ Bùi Bùi~” người hâm mộ vừa chụp hình vừa la hét, có người còn to gan với tay ra túm lấy cô. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Bùi Anh đi rất chậm, rất mệt mỏi, trước mặt toàn là khán giả đang chặn đường, đúng lúc này xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục, dùng thân thể to lớn ngăn cản người hâm mộ bên ngoài. Bùi Anh tò mò nhìn hai người mới đến, đây không phải là... hai “nhân viên cộng đồng” lần trước sao! Chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì Bùi Anh đã bị Trần Thắng thừa dịp nhét vào “xe bảo mẫu“. Trợ lý ngồi trên ghế lái thấy họ đã lên xe lập tức đánh tay lái chạy thật nhanh. “Ha, mệt quá đi mất.” Trần Thắng thở phào một hơi, lấy chai nước trên xe uống một hớp, “Lần sau nhất định phải yêu cầu ban tổ chức giới hạn lượng khán giả, tránh trường hợp không ký được hết lại thành ra bạo động.” Anh ta vừa nói vừa quay sang nhìn Bùi Anh “Hôm nay em hát live không tệ chút nào.” Bùi Anh cười cười nói “Lần trước bị Kiều Dĩ Thần mắng, ngày nào em cũng tập thở, nhưng dạo gần đây vì mải quay phim nên có hơi bê trễ, thật ra lúc nãy em cũng không dám chắc trăm phần trăm mình có thể hát tốt.” Bây giờ nghe cô nói Trần Thắng mới biết, thì ra ngày nào cô cũng tập luyện hơi thở, anh bỗng thấy vui mừng “Thế mới nói cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị, hôm nay em hát live như thế đã bịt miệng được mấy người tung tin nghi ngờ. Nhưng mà chuyện ban tổ chức không làm theo thỏa thuận ban đầu với chúng ta, nhất định anh sẽ truy cho rõ.” Bùi Anh gật đầu một cái. Hôm nay, người dẫn chương trình cũng khiến cô bất ngờ khi đưa ra tình huống ép buộc cô phải hát, cũng may mà bình thường có luyện tập. Rút điện thoại di động ra, cô nói với Trần Thắng “Em sẽ up một bài lên weibo, giải thích một chút về buổi ký tặng hôm nay.” “Được.” Trần Thắng cũng cầm điện thoại lên bắt đầu xem weibo. Trên weibo đã có không ít người hâm mộ ghi hình buổi ký tặng đang share video, anh ta xem một hồi thì xem đến weibo của Bùi Anh. Bùi Anh v Buổi ký tặng đầu tiên trong đời đã thành công mỹ mãn~ hơi tiếc một chút vì thời gian có hạn nên có không ít fan không kịp xếp hàng nhận chữ ký, thật lòng xin lỗi các bạn, bởi vì ngay sau đó Bùi Anh phải quay lại phim trường ngay nên không kịp ký cho từng người, lần tới nhất định sẽ cố gắng tranh thủ ký cho nhiều fan hơn nữa! Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người ^_^ Update này Bùi Anh đăng lên vô cùng đúng lúc, không ít kẻ đang muốn nhân cơ hội bôi xấu cô, nào là “Kẻ đùa bỡn” rồi thì “Chưa ký xong đã rời đi”, nhưng mà chưa kịp viết xong bài đăng thì weibo của cô đã xuất hiện rồi. Trần Thắng thầm khen ngợi cô. Bùi Anh up xong weibo thì bắt đầu đọc bình luận của mọi người. Ngày trước, mỗi một bài đăng cô đưa lên, cả một ngày mà chỉ nhận được mười mấy comment, nhưng bây giờ mỗi dòng trạng thái có thể thu được cả trăm comment chỉ sau mấy phút. “Bùi Bùi, em không xin được chữ ký chị [qaq] lần sau em sẽ đến trước 2 tiếng [qaq]” “Đã được nhận chữ ký, ha ha ha ha [hình ảnh]” “Bùi Bùi hôm nay thật tuyệt vời, chíp chíp chíp ~” “Cuối cùng hôm nay đã được nhìn thấy chân dài Bùi Bùi ở khoảng cách gần! Thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đưa tay sờ một cái [icon háo sắc]” “Fan hâm mộ các nơi chỉ biết yên lặng mà xem mấy bạn [icon mỉm cười]” “Bùi Bùi hãy tới thành phố C đi!” “Bùi chân dài lại khổ cực rồi~ [yêu chị]” Những lời nhắn gửi của người hâm mộ luôn là động lực, cũng là liều thuốc hóa giải tất cả mệt nhọc trong công việc của Bùi Anh, đang chăm chú đọc bình luận thì cô nhận được một tin nhắn cá nhân. Tin nhắn cá nhân của cô ở trạng thái đóng, chỉ những người được cho phép mới có thể gửi tin. Xem qua tin nhắn, hóa ra người gửi là Kiều Dĩ Thần. Bùi Anh bị dọa suýt nữa ném luôn điện thoại trên tay. Kiều đại nhân tìm cô làm gì? Chẳng lẽ anh ta thấy sự việc ở hiện trường buổi ký hôm nay nên đặc biệt gửi tin nhắn để mắng cô cho đã sao! Bùi Anh làm công tác chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, như một tráng sĩ tự chặt cổ tay nhấn nút mở tin nhắn của Kiều Dĩ Thần. Kiều Dĩ Thần “Tôi đã xem video về buổi ký tặng ngày hôm nay, kỹ thuật hát của cô tiến bộ rất nhiều, chắc là bình thường vẫn chịu khó tập luyện đúng không?” Bùi Anh “Vâng, lần trước anh dạy tôi một vài kỹ thuật luyện hơi thở, sau đó tôi tự tập ở nhà, mặc dù thời gian luyện tập mỗi ngày không quá dài, nhưng nhất định phải dành vài phút để tập orz.” Kiều Dĩ Thần “Uh, nếu sau này có cơ hội thì cùng hợp tác lần nữa nhé!” Bùi Anh thoáng sửng sốt, Kiều đại nhân muốn hợp tác tiếp với cô! Chẳng phải trước đó anh ta còn chân thành khuyên cô nên tập trung cho diễn xuất đấy thôi! Như thế tức là cuối cùng thì Kiều Dĩ Thần cũng đã công nhận năng lực của cô rồi? Trong lòng Bùi Anh vui mừng muốn phát điên nhưng vẫn cố kiềm chế nhẹ nhàng hỏi lại “Anh đồng ý sản xuất âm nhạc cho tôi thật à?” Kiều Dĩ Thần “Giọng hát của cô không tệ, nhưng mà kỹ năng cơ bản hầu như không có, nhưng màn trình diễn vừa rồi của cô đúng là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng.” - __-... đúng là phong cách khen ngợi người khác gắn mác Kiều Dĩ Thần đây mà. Bùi Anh “Cảm ơn anh! Tôi rất mong đợi được hợp tác lần nữa với anh!” Kiễu Dĩ Thần “Hãy cảm ơn chính bản thân cô đi, tôi đánh giá rất cao sự cố gắng của cô, trong ngành này, thiếu nhất chính là những người như vậy.” Bùi Anh kích động tới mức muốn gửi một bát cháo gà để cảm ơn anh ta thì bỗng thấy người kia gửi thêm 1 tin nhắn nữa “Nhưng nếu là ở phòng thu, màn biểu diễn vừa rồi của cô chắc chắn sẽ phải làm lại.” Bùi Anh “...” Trong cháo gà lại có độc. Cuối cùng thì hai buổi ký tặng cũng diễn ra trọn vẹn, sau đó đến lượt bộ phim “Mùa yêu thương” chính thức công chiếu. Ngày chiếu đầu tiên, tuy con số rating chỉ vượt qua mức rating của “Ánh sáng Nghê Thường” mùa trước, cả đoàn phim cực kì vui sướng. Tháng này Bùi Anh vô cùng vô cùng bận rộn, nhưng nhìn thấy thành tích khả quan cũng cảm thấy bận thế cũng đáng. Hơn nữa, phim truyền hình rất dễ thu hút người hâm mộ, hiện tại, lượng fan của Bùi Anh đã bước sang hàng triệu, rất nhiều fan trên weibo đề nghị chúc mừng fanclub đạt con số một triệu. Bùi Anh còn chưa nghĩ ra chúc mừng thế nào thì được đạo diễn thông báo Hoàn Vũ sắp có một buổi tiệc gặp mặt, Tổng giám đốc Vương đã mời họ ăn cơm lần trước đặc biệt có lời mời Bùi Anh. Bùi Anh nghe thấy tin này thì ngỡ ngàng “Tiệc gặp mặt của Hoàn Vũ sao lại mời tôi?” Đạo diễn đáp lời “Cô đóng vai nữ chính mà, buổi tiệc này ngoài nhân viên Hoàn Vũ cũng có không ít ngôi sao nổi tiếng tham gia, như đoàn phim “Khởi vũ” có Lý Tư Tư và Du Khải Trạch ấy, cô và Thừa Diệc đại diện đoàn phim của chúng ta tham gia đi.” “À, ra là thế, vậy cũng được, thời gian là khi nào ạ?” “Chiều mai, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc sớm hơn để kết thúc sớm.” “Vâng.” Ngày thứ hai, sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, cô cùng Thừa Diệc cùng nhau đi tới tham gia tiệc gặp mặt. Địa điểm diễn ra buổi tiệc là quán bar Hoàn Vũ, toàn bộ quầy rượu ngoài trời bên hồ bơi được Hoàn Vũ bao trọn, thì ra là một buổi Pool Party. Bùi Anh đi phía sau nhận ra có không ít ngôi sao nổi tiếng tới đây, nhưng phần lớn đều là người nhà của những nhân vật cấp cao trong Hoàn Vũ. Phải rồi, Tống Nam Xuyên xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ. Lúc cô tới Tống Nam Xuyên đang đứng cạnh hồ bơi nói chuyện với tổng Giám đốc Trương, hai người đều mặc đồ nghiêm chỉnh, không phù hợp với không khí ở hồ bơi chút nào. Bùi Anh không đi lên chào hỏi mà tự lấy một ly nước trái cây rồi ngồi sang một bên. Thừa Diệc đi cùng cô vừa tiến đến đã bị mấy em gái nhỏ vây quanh, Bùi Anh đoán mấy cô gái đó đều bị Thừa Diệc hớp hồn rồi. Aizz, đầu thai đúng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật mà, cùng giống như mê mẩn, có người chỉ biết”liếm” màn hình suốt cả đời, nhưng có người lại có thể tham gia một buổi tụ họp nào đó rồi gặp được nam thần. Bùi Anh đang mải suy nghĩ lung tung thì Du Khải Trạch đi tới. Anh ta chỉ mặc mỗi quần bơi, trên người khoác một cái khăn tắm, may mà không lộ cái gì chứ không thì Bùi Anh cũng chẳng biết nên đưa mắt nhìn đâu. “Lâu rồi không gặp, dạo gần đây hình như cô rất bận.” Du Khải Trạch chào cô rất tự nhiên. Bùi Anh lễ phép cười với anh ta rồi nói “Gần đây có hơi bận một chút, cũng may là đạo diễn đồng ý để tôi tham gia bữa tiệc này.” Du Khải Trạch lại cười hỏi cô “Có muốn xuống bơi không? Ở chỗ này cũng có chuẩn bị sẵn đồ bơi đấy.” Bùi Anh vội lắc đầu “Không cần đâu, tôi không biết bơi.” Du Khải Trạch hơi bất ngờ nhìn cô “Không ngờ cô lại là vịt cạn, thật tiếc cho cặp chân dài này quá.” “...” Bùi Anh nhấp một hớp nước trái cây rồi nói “Lúc còn bé, vì học bơi mà suýt chút nữa tôi đã chết đuối đấy, từ đó tôi không dám bơi nữa.” Du Khải Trạch nhíu mày, đề nghị “Nếu không thì để tôi dạy cô, từ nhỏ tôi đã bơi giỏi rồi, tôi bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô.” “Không không, tôi không dám thật.” Bùi Anh vẫn còn đang từ chối thì có hai bạn nhỏ mặc đồ bơi chạy tới, quanh hông là một chiếc phao tròn. “Chú ơi, chú nói chuyện xong thì cùng bơi với tụi cháu nhé?” “Hừ, chú chỉ mải nói chuyện với chị gái xinh đẹp này thôi, không để ý tới chúng ta, mình đi mách ba đi.” Du Khải Trạch dở khóc dở cười nhìn bọn trẻ “Mấy đứa này là con của anh trai tôi...” Anh ta còn chưa nói xong đã bị hai bạn nhỏ kéo thẳng đến bên cạnh hồ, bé gái đẩy mạnh một cái, anh ta rất phối hợp mà rơi thẳng xuống nước. Hai bạn nhỏ đứng trên bờ vỗ tay, sau đó lại chạy tới kéo Bùi Anh “Chị xinh đẹp cũng xuống bơi đi.” Bùi Anh bị mấy đứa nhóc kéo lên, cô liên tục lắc đầu “Chị không biết bơi.” “Không sao, em cho chị mượn phao.” Cô bé ngây thơ nói. Bùi Anh “...” Cô bé kia vừa dứt lời thì cởi phao bơi quanh eo mình ra thật, Bùi Anh vội vàng ngăn nó lại. Đúng lúc này có một bé trai cầm vòi cứu hỏa xông thẳng về phía Bùi Anh, theo bản năng cô tránh sang một bên, không ngờ nền đá cạnh hồ lại quá trơn, cô không đứng vững bị trượt chân rơi tõm ngay xuống nước. “Ùm” một tiếng, nước văng tung tóe. Du Khải Trạch nhìn thấy Bùi Anh rơi xuống nước thì lòng càng hoảng hốt, anh vừa định bơi qua thì nghe bên cạnh vang lên một tiếng “Ùm“. Tống Nam Xuyên còn mặc nguyên âu phục đi giày da đã nhảy thẳng xuống nước, nhanh chóng bơi tới bên cạnh Bùi Anh. Nước trong hồ không sâu, vốn chỉ đến cổ Bùi Anh thôi, nhưng vì cô quá sợ hãi khi bị ngã nên mới không tỉnh táo, vùng vẫy một hồi đã uống mấy ngụm nước. Một tay Tống Nam Xuyên giữ đầu cô, kéo cả người cô lên. Hình như cảm nhận được sức lực từ đôi tay Tống Nam Xuyên đặt trên eo mình nên Bùi Anh tỉnh táo hơn một chút. Tống Nam Xuyên thấy cô đã đứng vững thì leo lên bờ trước, sau đó mới kéo cô lên. Cả người Bùi Anh ướt đẫm, Tống Nam Xuyên nhanh chóng cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, sau đó bế cô lên. Mặc dù áo khoác anh cũng ướt sũng rồi nhưng ít ra sẽ không ai thấy gì. Bùi Anh rúc vào lòng Tống Nam Xuyên, người run rẩy. Tống Nam Xuyên vội vỗ vỗ lưng cô để trấn an, nhẹ giọng an ủi “Không sao, không sao cả, có anh đây rồi.” Anh bế Bùi Anh lên thẳng phòng nghỉ trong quán bar, để nhân viên phục vụ giúp mở cửa phòng rồi ôm cô vào bên trong. “Nhanh thay quần áo đi.” Tống Nam Xuyên tìm thấy quần áo ngủ trong tủ, đưa tới cho Bùi Anh. Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chầm chậm cầm lấy quần áo anh đưa. Tống Nam Xuyên lấy khăn lông giúp cô lau lau tóc, kéo cô từ trên giường đứng lên “Cần anh giúp em thay quần áo không?” Cuối cùng Bùi Anh cũng bình tĩnh ít nhiều, cô cầm quần áo đi vào trong phòng tắm. Chờ đến lúc cô đi ra thì Tống Nam Xuyên cũng đã thay xong quần áo ngủ, đang lấy khăn lông lau khô tóc. Thấy Bùi Anh đã ra, anh vẫy tay gọi cô “Tới đây ngồi.” Bùi Anh đi tới ngồi xuống, Tổng Nam Xuyên bật máy sấy, sấy tóc cho cô. Bùi Anh ngắm nhìn Tống Nam Xuyên qua gương, nỗi sợ đuối nước cũng tan biến dần. “Vừa nãy cảm ơn anh.” Cô nói. Tống Nam Xuyên nhìn cô qua gương, đáp lại “Cảm ơn anh cái gì?” “Cảm ơn anh cứu em...” “Anh không cứu chẳng lẽ để Du Khải Trạch cứu em?” Bùi Anh mím môi, không nói thêm gì nữa. Tống Nam Xuyên đưa một ly nước ấm tới tay cô “Vừa nãy anh yêu cầu phòng ăn mang tới, nhanh uống một ngụm đi.” “À...” Bùi Anh nghe lời uống một hớp, sau đó ôm ly nước ấm trong tay. Tống Nam Xuyên vừa sấy tóc cho cô, vừa hỏi “Lúc nãy em nói chuyện gì với Du Khải Trạch thế?” “... Không có gì cả, anh ta rủ em xuống bơi, nhưng em nói em ko biết bơi.” “Sao em còn tới cạnh hồ bơi làm gì?” “Bị mấy đứa bé kéo đến...” Tống Nam Xuyên hứ một tiếng “Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nhà họ Du cần phải dạy bảo tốt hơn, để anh nói chuyện với tổng giám đốc Du.” Bùi Anh “...” Sau đó hai người không nói thêm lời nào, cả căn phòng chỉ vang tiếng “vo ve” của máy sấy tóc, nhưng Bùi Anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tống Nam Xuyên sấy khô tóc cho cô rồi tắt máy sấy đi. “Cảm...” Bùi Anh vừa mở miệng thì từ phía sau, Tống Nam Xuyên đã ôm chầm lấy cô. Đăng bởi admin Chuyển ngữ Mèo lang thangTháng ba đầu cánh hoa đào nở rộ ven đường bị từng cơn gió xuân cuốn phất, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả trong gió cuộn vòng cuộn vòng, nhẹ nhàng tắp vào ô cửa sổ của một tòa nhà ở ven đường, cùng ánh nắng sớm mai đỗ lên tấm chăn trong căn phòng trắng chăn đơn nhạt màu, điện thoại di động đột nhiên bật sáng, tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng vang lên khắp căn Anh vươn tay trái từ trong chăn ra, lần mò bên gối, mắt vẫn nhắm tịt nhận điện thoại “A lô...”Giọng lơ mơ ngái ngủ, như kiểu chỉ một giây sau thôi cô sẽ lại ngủ thiếp đi.“Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn ngủ thế hả? Đừng quên buổi chiều phải qua đây chụp ảnh đấy!”Giọng nói réo rắt vang dội của Nhậm San San khiến Bùi Anh tỉnh táo lại đôi phần, cô hàm hồ lầm bầm một tiếng “Biết rồi...”Sau khi cúp điện thoại, cô xem thời gian hiển thị trên điện thoại di động, còn chưa tới chín giờ... Làm cô còn tưởng mình đã ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa luôn rồi chứ, cho nên Nhậm San San mới phải gọi điện tới như muốn đòi mạng thế này.“Ai -” duỗi người, Bùi Anh lười biếng ngồi dậy, mái tóc đen mượt mà óng ả đổ tràn xuống eo ngay lập quẹt dép đi tới cạnh côn, cô không đi rửa mặt ngay mà việc làm đầu tiên lại là mở máy tính ra, đăng nhập vào bình luận mới, ba tin nhắn riêng mới, rất tốt, gộp lại cả ngày hôm nay cũng còn chưa quá hàng đơn trạng khá tốt, cô mở bình luận ra.“Kỷ Mạn làm người ta buồn nôn quá! Rác rưởi!” “Ghét nhất cái loại con gái nhà giàu như Kỷ Mạn, không coi ai ra gì, tam quan [1] bất chính, có một người cha giỏi giang thôi mà, lấy đâu ra cảm giác ưu việt đó không biết? [mỉm cười]”[1] Tam quan thường đề cập tới thế giới quan, các giá trị, quan điểm về cuộc sống.“Ỷ dáng người hơi đẹp một tẹo mà đã hận không thể cởi sạch trước mặt nam chính rồi hả. Kỷ Mạn giúp đoàn làm phim tiết kiệm được không ít vải vóc đó”“Ghét nhân vật Kỷ Mạn này ghê, cũng không thích cô. [tạm biệt]”“Mấy người buồn cười thật, nhân vật là nhân vật, diễn viên là diễn viên, ghét Kỷ Mạn thì cũng không nên chạy tới đây để mắng chửi chứ? Dù ra sao đi nữa thì Bùi Bùi chân dài miên man à, em là fan cuồng của chị nha, chụt chụt chụt!”Bùi Anh chớp chớp mắt, Kỷ Mạn là một vai trong bộ web drama mà cô nhận năm ngoái, một nữ phụ có tiền có thế và ác độc. Tuy bộ phim này được sản xuất với kinh phí hạn chế, nhưng hai diễn viên đóng nam nữ chính lại nhờ nó để làm bàn đạp bắt đầu bước vào tầm mắt của công chúng. Cũng vì thế, blog đăng ký ba năm mới được mấy trăm ngàn fans của Bùi Anh cũng nghênh đón một số lượng bình luận và tin nhắn cao nhất từ trước đến nay - tuy rằng đến chín mươi chín phần trăm đều tới mắng chửi cô thì điều đó cũng vẫn cho thấy cô cũng được người ta chú điều Bùi Anh cũng không quá để ý đến việc họ đang nói cái gì, hơn nữa từ khi web drama kết thúc, số người đến mắng cô đã càng ngày càng ít, hôm nay chỉ có năm bình luận mới, trong đó còn có một bình luận bênh vực cong môi cười cười, chạy tới phòng tắm rửa hộ cô thuê này có một phòng nhỏ rộng chưa tới ba mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng may vị trí và thiết bị lắp đặt không hề khi chuẩn bị đầy đủ xong, cô cầm vội ổ bánh mỳ trên bàn đi xuống Bùi Anh bước ra cửa, vừa lúc có một cơn gió xuân thổi qua, làn váy đỏ rực tung bay cùng hoa đào khắp chốn.“Meo ~” Dưới lầu, hai, ba con mèo hoang không biết từ lúc nào đã chạy tới gót chân, đảo qua đảo lại quanh chân cô. Mấy con mèo hoang này cô từng gặp nhiều lần, trước đây cũng từng cho chúng nó ăn, không ngờ đến bây giờ chúng nó lại chạy tới tìm cô đòi ăn như quen thuộc Anh không khỏi mỉm cười, để miếng bánh mì còn dư trong tay lại hết cho chúng tới đầu đường, cô vẫy taxi đến thẳng phòng làm việc của Nhậm San San. Tài xế taxi lén lút nhìn nhìn cô liên tục, khi dừng lại chờ đèn đỏ, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng hỏi “Người đẹp à, cô là minh tinh phải không, sao tôi cứ thấy trông cô hơi quen quen ấy nhỉ?”Bùi Anh cười hỏi ngược lại “Thật sao?”“Đúng vậy, rõ ràng tôi đã thấy cô trên mạng rồi.” Tài xế gật gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy cô gái xinh đẹp quá, đặc biệt là đôi chân, quá quyến rũ luôn rồi. Anh ta lại lén lún liếc nhìn đùi cô, rồi vội vàng ho khan một tiếng, nhìn về phía hàng của Nhậm San San nằm gần bờ sông, vùng lân cận có một khu dân cư, bên lề đường đa phần là một số cửa hàng Anh xuống xe, đi thẳng vào một tòa nhà nhỏ theo phong cách Địa Trung Hải. Nhậm San San đang ngồi trong ăn mỳ, thấy cô đi vào, bất thình lình nghẹn luôn sợi mỳ đang ăn “Khụ... khụ...khụ..., sao cô lại tới vào giờ này?”Bùi Anh kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô ấy “Thế sao tự nhiên mới sáng sớm cô đã gọi tôi làm gì?”“Tôi sợ cô ngủ quên, phải biết phòng ngừa chứ.” Cô ấy lại hút một sợi mỳ, rốt cuộc mới nhớ ra hỏi Bùi Anh một câu “Cô đã ăn sáng chưa?”Bùi Anh lắc San San nói “Quán mỳ bên cạnh vẫn còn đang bán đấy...” Cô ấy nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, “Mà thôi, buổi chiều còn chụp ảnh, tốt nhất cô đừng ăn nữa.”Bùi Anh “....”Nhậm San San rót cho cô ly nước, máy tính xách tay cũng đẩy đến trước mặt cô “Cô xem đi, bộ web drama máu chó mà cô diễn ấy, nam nữ chính đều đã nhận được phim mới rồi, sao chỉ có một mình cô vẫn phọt phẹt thế nhỉ, fans thì chả thêm được mấy mống, người mắng chửi sau lưng thì lại có một đống.”Bùi Anh không để tâm nhướn mày “Họ mắng tôi chứng tỏ tôi diễn tốt chứ sao.”Nhậm San San cười mắng “Cô đúng là lạc quan quá mức.”Nhưng mà cũng phải thôi, với cái vận may của Bùi Anh, không lạc quan một chút sợ là không sống khi Bùi Anh tốt nghiệp, cô vào làm tài vụ ở một công ty nhỏ, kết quả không tới một tháng, công ty đã đóng cửa vì kinh doanh không tốt. Sau đó bạn bè giới thiệu cô tới một khách sạn gia đình, cũng làm tài vụ, kết quả không tới một tháng, khách sạn cũng bị các ban ngành liên quan cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn vì không đáp ứng được công tác phòng cháy chữa cháy, cô lại thất nghiệp thêm lần mà cũng may đúng dịp, khi làm việc ở khách sạn cô đã quen biết Trần Thắng, một người đàn ông tự xưng là tổng giám đốc kiêm người đại diện của phòng làm việc Thắng ta hỏi Bùi Anh, người đẹp à, cô có hứng thú làm ngôi sao không?Bùi Anh những tưởng, lẽ nào mình đã hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai rồi, lòng tràn đầy vui vẻ bước chân vào thế giới giải trí. Trần Thắng để cô và một nữ sinh ghép thành một nhóm nữ, mới vừa phát hành được một single, thành viên kia đã bị một công ty lớn đào đi, nhóm đành giải tán. Sau đó Bùi Anh phát triển độc lập, Trần Thắng lại nhận cho cô một bộ phim truyền hình, mặc dù chỉ là nữ phụ nhưng vai diễn này cũng khá có vai trò, kết quả là quay chưa được mấy tập, bên đầu tư đột nhiên rút vốn, không chỉ phải ngừng quay toàn bộ, mà ngay cả cát sê mấy tập đã quay đến bây giờ cô vẫn chưa nhận đó cuối cùng Trần Thắng cũng nhận ra, cô gái này ấy à, hình như đường vận may có gì đó khá đặc thù thì khi Bùi Anh vào công ty vẫn không phát triển được, công việc đã không nhiều, vậy mà chỉ có khoảng một nửa trong số đó là có thể hoàn thành thuận lợi, cho tới hôm nay, cô vẫn là một nghệ sĩ nhỏ vô danh tiểu tốt như ngày vì công việc thu nhập được không nhiều, Bùi Anh cùng với Nhậm San San hùn vốn mở một cửa hàng, chuyên bán trang phục nữ, Nhậm San San là cô chủ lớn, cô là cô chủ nhỏ kiêm người mẫu.“Ai, tôi vẫn hay suy nghĩ, cửa hàng của chúng ta làm ăn không lớn nổi, nói không chừng là do cô ám đấy.” Nhậm San San hút xong sợi mỳ cuối cùng, bưng bát lên húp canh. Bùi Anh bĩu môi, không thèm để ý đến kẻ thiếu “gia giáo” không coi ai ra gì San San để bát xuống, nửa đùa nửa thật cười nói “May mà ngày xưa cô không thi đậu tiếp viên hàng không, nếu không chắc mỗi ngày đều có máy bay rơi mất, haha.”Bùi Anh “... “Lúc cô học cấp ba cũng định thi học viện hàng không thật, nhưng mà bị đánh trượt vì tiếng anh quá kém. Bây giờ nghĩ lại... Nhậm San San nói không phải là không có yếu ớt thở dài một hơi, Nhậm San San ở bên tỏ vẻ vô cùng kinh sợ “Đại mỹ nữ à, đừng có gợi cảm thế chứ, tôi không có phúc để hưởng đâu.” Đầu ngón tay cô ấy nhấp nhấp chuột mấy lần, ánh mắt lóe lên hưng phấn, “Cho cô xem anh chàng đẹp trai này này, kích thích lắm.”Bùi Anh nhìn màn hình, gần như trong phút chốc cô đã bị người đàn ông trên đấy hấp dẫn hoàn toàn từ ánh nhìn đầu tiên.“Thế nào, đẹp trai không? Tống gia Tống tam công tử, đúng chuẩn cao ráo, giàu có, đẹp trai.” Nhậm San San cũng hiếm khi háo sắc nhìn chằm chằm màn ảnh đến xuất thần.“Ừm, rất đẹp trai...” Đặc biệt đối với loại mê trai đẹp như Bùi Anh thì quả thực là giết người không đao, “Tam công tử nhà họ Tống, Tống Nam Xuyên, mua 20 triệu cổ phần của Ảnh Nghiệp Hoàn Vũ, ý định tiến quân đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh quy mô lớn...” Cô đọc côi viết đi kèm hình ảnh trên blog, thoáng giật mình “Không chỉ đẹp trai mà còn lắm tiền thật đấy...”Nhậm San San lại chẳng hề kinh ngạc tẹo nào “Bây giờ mấy công ty gia đình kiểu này ai ai mà chẳng thích thò một chân vào lĩnh vực điện ảnh chứ, đâu phải cô không biết. Chân trước mới vừa thò vào, ngay lập tức đã có nữ minh tinh sán tới sao.”Cô ấy lại nhấp nhấp chuột vài lần, nói với Bùi Anh “Ầy, Tạ Hàm này, trước đây cô cũng từng hợp tác với cô ta phải không? Hôm qua còn bị chụp chung với Tống tam công tử đó, còn “nhìn rất thân mật” đấy.”Cô trực tiếp trích dẫn miêu tả của phóng viên, sau đó ném một ánh mắt quyến rũ như tơ về phía Bùi Anh “Hay là cô cũng suy tính thử xem? Cô nhìn cô này, trước lồi sau cong, lại còn chân dài miên man, cái gì cũng tốt hơn Tạ Hàm kia hết cả, cô ta còn dám tiến tới, cô cũng nhanh chân tóm lấy đi chứ còn chờ gì nữa.”Bùi Anh nghiêng đầu nhìn cô vài giây “Không lẽ cửa hàng của chúng ta làm ăn không khá nổi là vì cô nhàn rỗi quá à?”Nhậm San San “... “Bị chê trách là quá rảnh rỗi. Nhậm San San kiểm kê lại các trang phục mùa xuân mới thêm lần nữa, nhanh chóng chuyển sang công việc chụp ảnh vào buổi chiều. Bùi Anh ngồi trước gương trang điểm, yên lặng để chuyên gia trang điểm làm đường nét trên khuôn mặt của cô sắc nét hơn so với người Châu Á bình thường, thỉnh thoảng còn bị nhầm là con lai, khuôn mặt trái xoan và mái tóc thẳng đen mượt dài tới eo tôn lên nét đẹp nữ tính đặc trưng của Phương cô chụp ảnh, Nhậm San San ở bên cạnh giám sát, chụp một mạch xong mười lăm bộ áo quần, Bùi Anh mệt phờ người nằm bẹp trên ghế sa lon không buồn nhúc San San ngắm hiệu quả của mấy bức ảnh kia, cảm thấy không tồi chút nào, rốt cuộc cũng nảy lòng từ bi ném cho Bùi Anh một ổ bánh mì “Cô ăn trước lót dạ đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”“Ờ...” Bùi Anh ỉu xìu nằm bẹp trên ghế sa lon gặm bánh mì, thuận tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Anh Tổng giám đốc Trần à, gần đây có việc gì em nhận được không anh?Trần Thắng Tiểu Bùi à, không phải em vừa diễn một bộ web drama đó à?Bùi Anh Đấy là chuyện của năm ngoái rồi...Trần Thắng Thật sao? Ha ha, anh lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt lắm [nghịch ngợm], em chờ chút, anh xem Anh cầm điện thoại di động chờ nửa phút, Trần Thắng gửi hồi âm “Có một việc thật đây.” Đăng bởi admin Chuyển ngữ Tử Nhi Bùi Anh tổng kết lại cuộc sống của mình vào hiện tại, về cơ bản thì mỗi ngày sẽ làm việc trong đoàn làm phim và đắm chìm trong nam sắc. Ừ, lại thêm một lần ăn thịt, cái này là thịt thật. Hôm nay quay phân cảnh nữ chính ăn thịt, hơn nữa còn là nam chính mời nữ chính ăn bò bít tết thượng hạng. Bò bít tết do bếp trưởng nhà hàng của tập đoàn Úc thị tự mình đảm nhiệm, Bùi Anh chụp hình trước theo thông lệ rồi đăng lên weibo. Giống với mọi ngày, fan weibo oán thù bình luận cực kì tích tực. “Từ khi nhận phim Mùa yêu thương, Bùi ta nhanh chóng chuyển mình thành weibo mỹ thực rồi.” “Mỗi ngày đều thấy chị ăn thịt trên weibo, sau này còn xem lại lần nữa trên tv, lòng mệt quá [tạm biệt]” “Bạn Bùi Anh plus sắp online. [mỉm cười]” “Quyết định tối nay ăn bò bít tết [mỉm cười]” “Cơm của Hoàn Vũ thơm ngon có tiếng, nhưng tui chưa bao giờ thấy có weibo nào mất trí như cô [tạm biệt] chỉ cần cô mập mập mập lên.” “Bùi Bùi, đoàn làm phim của chị còn thiếu người không? qaq thể loại của hội ăn thịt qaq” Bùi Anh đăng trên weibo xong rồi chưa đủ, cô còn chạy sang weixin gửi tin cho Tống Nam Xuyên. Anh Anh Đang làm việc ạ? Em đang ăn thịt [hình ảnh] Tống Nam Xuyên “...” Anh tìm ảnh chụp trong album điện thoại, gửi cho Bùi Anh. Tống Cẩu đản Anh cũng có thịt ăn [hình ảnh] Bùi Anh nhìn thoáng qua ảnh chụp anh gửi đến, lập tức đầu chảy đầy vạch đen. Tấm hình anh gửi là lúc Bùi Anh ngủ trên giường. Anh Anh Anh chụp tấm ảnh này hồi nào? [tức giận] Tống Cẩu đản Buổi tối hôm trước? Anh Anh xóa ngay [mỉm cười] Tống Cẩu đản Không được, đây là vật báu có một không hai của anh. [mỉm cười] Bùi Anh “...” Không biết xấu hổ! Buổi tối quay phim xong, Tống Nam Xuyên lại đến đón cô. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của đoàn làm phim anh đã xem trước rồi, anh vừa cài dây an toàn giúp Bùi Anh vừa hỏi cô “Ngày mai em được nghỉ phải không?” “Uhm.” Các diễn viên trong đoàn quay liên tục mười ngày thì sẽ được nghỉ một ngày, Bùi Anh tính ngủ hết ngày mai, nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Tống Nam Xuyên gật đầu nói “Vậy mai anh cũng không đi làm.” “...Thân là giám đốc sao anh lại tùy tiện như vậy được?” “Thì bởi vì anh là giám đốc nên mới có thể tùy tiện như vậy chứ.” Tống Nam Xuyên nhướng đuôi mày, nhìn Bùi Anh, “Nếu ngày mai được nghỉ anh sẽ dạy em bơi nhé.” Lông mày Bùi Anh vô thức giật giật lên “Em nói muốn học bơi lúc nào?” “Biết bơi là kĩ năng sinh tồn cơ bản đấy, đương nhiên là phải biết chứ sao, chẳng lẽ em còn muốn rơi xuống nước thêm lần nữa à?” “Tất nhiên là không, bởi vì em có đứng bên bờ sông đâu chứ.” Bùi Anh mỉm cười. “Dù gì hiện tại cũng sắp đến hè rồi, nhất định sẽ có rất nhiều tiệc tùng ở bể bơi, nếu em được mời chẳng lẽ cũng không tính đi hả?” “...Chờ được mời rồi nói sau, ngày mai em muốn ngủ.” “Ok, buổi sáng ngủ, buổi chiều bơi.” Bùi Anh “...” Vốn cô còn tưởng Tống Nam Xuyên chỉ là nhất thời nổi hứng, ai ngờ hôm sau anh thật sự tàn nhẫn kéo cô dậy. Bùi Anh buồn ngủ vò mớ tóc đen hơi rối của mình, mặt mày rất không tốt nhìn anh “Vì sao em phải học bơi chứ? Bao nhiêu năm không biết bơi, chẳng phải em vẫn sống được đó à?” Tống Nam Xuyên mở to mắt vô tội nhìn cô “Nếu em không học bơi, anh sẽ không yên tâm dẫn em đi du thuyền ra biển, cũng sẽ không yên lòng đưa em đi chơi bên bờ biển.” Bùi Anh “...” “Hay là em muốn mặc áo cứu sinh suốt hành trình?” ... Bùi Anh thử tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cô cảm thấy mình vẫn nên học bơi đi. Trong biệt thự của Tống Nam Xuyên có hồ bơi, Bùi Anh ăn cơm trưa xong thì theo anh đến hồ bơi. Mặc dù ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, không ngờ nó lại lớn như vậy. Tống Nam Xuyên đưa cho cô một bộ áo tắm bảo cô đi thay. Bùi Anh nhìn bộ bikini hai mảnh màu xanh biển trong tay, cau mày “Không có bộ nào liền thân sao?” Tống Nam Xuyên kinh ngạc nhìn cô “Thời nào rồi mà có người mặc áo tắm liền thân nữa chứ?” Bùi Anh “...” Em không phục! Nhưng vị giám đốc Tống tài sản kếch xù nào đó lần này chỉ chuẩn bị mỗi một bộ áo tắm, Bùi Anh đành phải đi thay. Lúc cô đi ra, Tống Nam Xuyên cũng đã thay quần bơi, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế bên bờ cát. Bùi Anh chần chừ đi qua, Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy cô, kìm lòng không được mà cười nói “Rất vừa người, em thế này còn gợi cảm hơn cả không mặc gì nữa ấy.” Bùi Anh chán nản “... Cho nên đây mới là mục đích chính của anh phải không! Háo sắc!” Tống Nam Xuyên đứng lên, hào phóng nói “Không phải anh cũng cho em nhìn rồi mà?” ...Ai thèm nhìn anh! Trong lòng Bùi Anh phỉ nhổ như vậy nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ bụng tuyệt vời của Tống Nam Xuyên. Nhìn thấy động tác mờ ám đó, Tống Nam Xuyên cười hỏi cô “Em thấy có vừa lòng không?” Bùi Anh “...” Nói thật này tổng giám đốc Tống, không phải anh ghét mấy bộ tiểu thuyết giám đốc này nọ lắm à? Trước tiên Tống Nam Xuyên kéo cô đi vận động làm nóng người, sau đó làm quen với nước ấm rồi mới cho cô xuống nước. Nghe nói phải xuống nước, trong lòng Bùi Anh lại thấy thoáng hoang mang. Cô đứng bên cạnh hồ, nói với Tống Nam Xuyên “Lúc còn bé em học bơi thiếu chút nữa thì chết đuối, thế nên trong lòng em mới có bóng ma tâm lý, không bao giờ muốn xuống nước nữa.” Tống Nam Xuyên vỗ vỗ lưng cô an ủi, anh dịu dàng nói “Không sao, chúng ta đi khu nước cạn, mực nước chỗ đó chỉ có một mét rưỡi, em đứng thẳng người thì đến ngang vai em thôi.” “Được rồi.” Bùi Anh đi theo anh đến khu nước cạn, cẩn thận bước xuống nước. Tống Nam Xuyên vẫn sát bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía trước hai bước “Em đừng sợ, anh ở ngay bên cạnh mà, không để em chìm xuống đâu.” “Vâng...” “Ai cũng có sức nổi cả, trước tiên em phải cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước đã.” Tống Nam Xuyên nói xong thì kéo hai tay của cô lui về sau mấy bước để cho Bùi Anh từ từ nổi lên trên mặt nước. Hai chân Bùi Anh vừa rời khỏi mặt đất thì bắt đầu luống cuống. Cảm giác sợ hãi chìm trong nước lúc trước cô vẫn còn ghi nhớ, bây giờ mặt vừa tiếp xúc với nước thì cảm giác đó lại cuồn cuộn ập sang. Tống Nam Xuyên thấy cô sợ như vậy thì nhanh chóng chạy lại đỡ cô lên. “Em có sao không?” Hai tay anh vòng qua thắt lưng cô tránh cô lại ngã xuống. Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi, dựa trên đầu vai anh nói “Không được, em rất sợ, nhất định em không đi nghỉ bên bờ biển đâu mà.” Tống Nam Xuyên khẽ cười hai tiếng, vỗ nhẹ sau lưng cô trêu chọc “Không sao rồi, em nghĩ tới chuyện lúc trước bị đuối nước sao?” “Uhm, nước tràn đến là em thấy sợ rồi.” Tống Nam Xuyên lại an ủi cô một lúc mới hỏi “Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy? Ai dạy em bơi?” “Em trai em...” Bùi Anh khẽ nhíu mày, “Em không biết bơi mà cũng không ai dạy em cả, mấy năm cấp hai lúc nghỉ hè em trai rủ em đi bơi, vỗn em vẫn mang theo phao bơi nhưng mà không ngờ em ấy lại lấy mất, em ấy nói em là học sinh trung học rồi mà còn mang theo phao bơi rất mất mặt... Sau đó em ấy nói dạy em bơi, chân em bị chuột rút, em ấy không kéo em lên được, cuối cùng nhờ một chú bên cạnh cứu em lên.” Lúc ấy Bùi Anh đã nghĩ mình sẽ chết thật rồi, sau khi lên được bờ cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy. Về đến nhà thì ba mẹ đã biết chuyện, họ không phê bình em trai nhưng lại dạy dỗ cô một lúc, sau đó cô không học bơi lội gì nữa. “Em trai em không hiểu chuyện gì cả, mình chỉ biết một chút mà còn dám dạy người khác bơi?” Vốn Tống Nam Xuyên đã có ấn tượng không tốt vì trong nhà Bùi Anh phân biệt đối xử giữa với cô và em trai, giờ thêm việc này nữa thì anh lại càng không thích cậu em đó. Bùi Anh không nói gì, Tống Nam Xuyên nhìn cô nói “GIờ em sợ nước như thế chắn chắn không học được gì rồi, thế này đi, trước tiên em học ngâm nước, chờ em quen rồi sẽ không sợ thế nữa.” “Ngâm nước?” Bùi Anh không hiểu lắm. Tống Nam Xuyên giải thích “Em ngồi xổm xuống, ngâm mình trong nước, nín thở xem có thể giữ được bao lâu.” “...Sao nghe có hơi đáng sợ.” Tống Nam Xuyên bị ánh mắt như thỏ nhỏ của cô chọc cười, anh kéo tay cô nói “Không cần sợ, anh vẫn nắm tay em, nhất định sẽ không buông ra.” “Vậy... anh cũng ngâm nước với em sao?” “Phải.” Bùi Anh suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói “Vậy được rồi, em sẽ thử xem.” Tống Nam Xuyên cầm một cái kính bơi mang vào giúp cô, sau đó bản thân mình cũng đeo một cái. Anh nắm tay Bùi Anh, mỉm cười với cô “Chuẩn bị xong chưa?” “Rồi ạ.” Bùi Anh gật đầu. “Anh đếm từ một đến ba, chúng ta cùng nhau ngồi xuống.” “Được.” “Một, hai, ba.” Tống Nam Xuyên đếm xong thì ngập vào trong nước đồng thời với Bùi Anh. Nước ùa tới từ bốn phương tám hướng khiến Bùi Anh lại bắt đầu sợ hãi, dường như nhận ra cảm xúc của cô, hai tay Tống Nam Xuyên càng siết chặt hơn, đan vào giữa mười ngón tay cô. Bùi Anh bất giác nhìn về phía anh, Tống Nam Xuyên cong môi cười lại, cả người anh sát lại gần hôn lên môi cô. Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Bùi Anh hôn người ta dưới nước, cảm giác đó thực sự rất lạ kì, giống như hô hấp của mình cũng là của đối phương, không sao thiếu được, tìm kiếm đòi hỏi lẫn nhau, giống như câu chuyện đồng thoại lãng mạn trên thế giới. Chìm trong nụ hôn sâu dài của Tống Nam Xuyên, Bùi Anh đã quăng hết nỗi sợ nước lên chín tầng mây. Đến khi không khí trong phổi hai người không còn thừa lại bao nhiêu thì Tống Nam Xuyên mới kéo Bùi Anh đứng dậy. Vừa lên khỏi mặt nước, Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi. Tống Nam Xuyên tháo kính bơi xuống, vòng qua thắt lưng cô đỡ cô lên thành hồ “Cảm giác thế nào? Có phải thích hơn lúc hôn trên mặt đất không?” Cả người Bùi Anh còn chưa bình thường trở lại nhưng vẫn cố gắng lườm anh một cái. Tống Nam Xuyên cười xong lại nhích tới hôn lên khóe môi cô, nhìn cô nói “Như vậy sau này lúc ở trong nước em sẽ nhớ lại nụ hôn vừa rồi của chúng ta chứ không phải kí ức của lần chết chìm đó nữa.” Tuy rằng Bùi Anh không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn bị những lời đó làm rung động mất rồi, nhất định là do đại não thiếu không khí. Tống Nam Xuyên càng dán sát lại cô, đụng chạm ám chỉ cô “Em nói xem cảm giác yêu ở dưới nước thế nào nhỉ?” “...Anh là đồ háo sắc!” Mặc dù chưa bình tĩnh lại nhưng Bùi Anh vẫn nhịn không được lớn tiếng mắng mỏ anh. “Chỉ trước mặt em thôi.” Tống Nam Xuyên trả lời rất quân tử, vô cùng thẳng thắn, “Hôm nay cứ học thế này đã, chúng ta về phòng, nhé?” “Không về!” “Vậy em muốn ở ngay chỗ này sao?” “...Trong đầu anh không nghĩ được cái gì khác sao?” Tống Nam Xuyên cảm thấy thật oan ức “Hai ngày trước em nói mệt quá, anh đã nhịn không làm, hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em còn muốn chơi xấu thế à? Nghẹn lâu như vậy không tốt cho sức khỏe.” Bùi Anh “...” Cô biết ngay Tống Nam Xuyên dạy cô bơi chắc chắn không có gì tốt mà! Đăng bởi admin Chuyển ngữ Nguyễn Thị Nga Sau khi ăn lẩu ở nhà mới của Bùi Anh, mấy người Nhậm San San quay về cửa hàng bắt đầu buổi làm việc buổi chiều. Bùi Anh thu dọn đồ đạc rồi quét dọn phòng một lúc, cô mệt mỏi nằm ườn xuống ghế salon. Thuận tay cầm điện thoại đăng nhập vào Wechat. Tống Nam Xuyên vẫn vậy, anh chẳng đăng tin nào, tin nhắn cũng không gửi. Vốn Bùi Anh còn nghĩ sau sự kiện cuồng theo dõi kia, Tống Nam Xuyên sẽ gửi tin hỏi thăm, thế là cô có thể dựa vào đó để nói tiếp vài câu rồi hai người sẽ tự nhiên làm hoà. Nhưng cuối cùng Tống Nam Xuyên có liên lạc gì đâu. Bùi Anh nhíu đôi lông mày tinh tế, nhìn chằm chằm ba chữ “Tống cẩu đản” ngẩn người. Anh ấy định chiến tranh lạnh với mình sao? Là đàn ông mà không thể mở miệng xin lỗi trước được à? Với lại rõ ràng lần này anh không đúng, lại còn muốn cô chủ động đi làm hoà nữa hả? Cô chun mũi một cái, ném điện thoại qua một bên. Lúc đi cô không mang theo gì cả, ngay cả mấy con mèo cũng để ở nhà anh, không biết anh có cho chúng nó ăn không nữa. Bùi Anh phiền não nhắm mắt lại một lúc, sau đó cô dậy cầm lấy điện thoại, đưa về hướng góc nhà chụp một bức hình, chỉnh hình qua bộ lọc rồi đăng lên Wechat “Dọn nhà mới ^_^” Không bao lâu sau, có rất nhiều người nhảy vào bình luận khen, nhưng không hề có Tống Nam Xuyên. Buổi trưa Tống Nam Xuyên ngồi ăn cơm cùng khách hàng, gần hai giờ anh mới ra khỏi phòng quán bar. Lúc đi đến đại sảnh lại gặp ngay Tạ Hàm. Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, nhìn qua trông ngây thơ hơn trước rất nhiều. “Giám đốc Tống, trùng hợp quá.” Tạ Hàm mỉm cười, đi đến trước mặt Tống Nam Xuyên chào hỏi. Tống Nam Xuyên gật đầu với cô ta, anh hỏi “Cô Tạ cũng tới đây ăn cơm à?"" “Đúng vậy.” “Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.” Tạ Hàm ""...” “Tôi ăn xong rồi.” Thấy Tống Nam Xuyên muốn đi, cô ta vội vàng chạy sát bên người anh,“Giám đốc Tống, nếu đã trùng hợp như vậy hay là chúng ta đi uống ly cà phê nhé?” “Xin lỗi, tôi có việc phải xử lý.” Tống Nam Xuyên nói xong, ánh mắt lơ đãng nhìn qua góc nào đó rồi sải bước ra ngoài. Tạ Hàm còn muốn đuổi theo lại bị Tiểu Trương sau lưng Tống Nam Xuyên ngăn lại ""Cô Tạ, xin lỗi, giám đốc Tống của chúng tôi còn có việc thật mà.” Tạ Hàm miễn cưỡng cười với cậu một tiếng, bảo ""Nếu vậy thì để lần sau tôi hẹn anh ấy vậy.” Tiểu Trương cũng cười lại với cô ta một tiếng, không nói gì đi luôn. Trên xe, Tiểu Trương hỏi Tống Nam Xuyên ngồi phía sau ""Giám đốc Tống, sao Tạ Hàm lại biết anh đang ở quán bar Định Âu vậy nhỉ?"" Tống Nam Xuyên đáp ""Chuyện này không phải do cậu à? Là ai tiết lộ lịch trình của tôi?"" “... Về công ty tôi sẽ điều tra xem thử.” Tiểu Trương cảm thấy mình như tự đào hố chôn mình, “Lần trước Tạ Hàm cố ý gọi phóng viên chụp ảnh hai người, liệu lần này có giở trò cũ không?"" Tống Nam Xuyên thoáng trầm ngâm, nói “Vừa rồi tôi cũng cảm thấy hình như có người đã chụp hình chúng tôi."" Bây giờ ở chung với Bùi Anh, thành ra anh rất nhạy cảm với ống kính. Đến ngày thứ hai, suy nghĩ này của anh đã được xác thực ngay. Lần trước đăng tin anh với Tạ Hàm ""nhìn như thân mật”, lần này lại nói anh với Tạ Hàm “Bí mật gặp nhau ở quán bar"". Tống Nam Xuyên nhìn trên Weibo, im lặng xoá đi. Tiểu Trương cũng đọc được tin này trên mạng, cậu sợ Tống Nam Xuyên và Bùi Anh lại hiểu lầm gì đó, lần này không đợi Tống Nam Xuyên bảo cậu đã chủ động tìm anh hỏi trước “Giám đốc Tống, có cần tìm người xoá tin này không?"" ""Ừ.” Tống Nam Xuyên gật đầu, gọi cậu lại ""Chờ một chút, hay là để mai xoá đi.” “...?"" Tiểu Trương không hiểu, Tống Nam Xuyên cũng không giải thích, bảo cậu đi ra ngoài. Mấy ngày nay Bùi Anh chuyên tâm ở nhà học thuộc kịch bản, đến tận trưa lúc ăn cơm cô mới tranh thủ lên mạng, kết quả là vừa vào Weibo đã thấy tên mình tràn ngập mặt báo. - -Ngoại truyện chương II series dài tập giữa cô và Tống Nam Xuyên, scandal của Tống Nam Xuyên với Tạ Hàm. Bởi vì Tống Nam Xuyên không xử lý chuyện này, trên mạng báo chí lại khơi lại chuyện của Tống Nam Xuyên và Tạ Hàm từ tháng trước, còn nói Tạ Hàm mới là người Tống Nam Xuyên thật lòng yêu thương, Bùi Anh là kẻ xen vào, may mà giám đốc Tống đã quay đầu đúng lúc, nối lại tình xưa với Tạ Hàm. Bùi Anh ""..."" Tin này do tên thần kinh nào viết vậy? Tưởng cô tốt tính thì sẽ không tức giận phải không? Mặc dù nhóm thủy quân đều cùng bài như vậy, nhưng cư dân mạng cũng không hề hùa theo. “Mấy người bị thần kinh đấy à? Tống Nam Xuyên tự mình thừa nhận có quan hệ với Bùi Anh, Tạ Hàm là cái quỷ gì vậy? Nhìn khó coi quá đi "" “Mặc dù không thích Bùi Anh, nhưng Tạ Hàm...cho cô một ánh nhìn kinh bỉ [hình ảnh] “Không muốn nói gì hết, ôm nhau đi Bùi Bùi của tôi, giám đốc Tống yêu ai thì yêu, đừng làm tổn thương Bùi Bùi [mỉm cười]"" “Có phải Tạ Hàm là diễn viên đã ngủ chung từ biên kịch đến nhà sản xuất phải không? Giám đốc Tống sẽ thích cô ta sao? [Ngoáy mũi] “ Thấy đa số các bạn thông minh đều ở phe của mình, Bùi Anh rất vui mừng. Cô xem thêm các bình luận khác, thấy số thông báo trên góc phải đã tăng vọt mấy lần. Bình tĩnh một chút cô mới mở ra xem, là Weibo Official của tạp chí follow cô. Bởi vì hôm nay là ngày tạp chí được phát hành trong thành phố, cho nên weibo chính thức của tạp chí mới lấy ảnh cô ra tuyên truyền. Lúc đăng lên cô cũng có nhìn rồi, bây giờ nhìn lại trong máy tính lần nữa lại cảm thấy đẹp hơn. Cô không phản ứng gì về chuyện giữa Tống Nam Xuyên và Tạ Hàm mà lại share bài của. Bùi Anh v Trước có chụp hình cho, hôm nay tạp chí có mặt trên thị trường rồi, trong đó còn có bài phỏng vấn, nếu hứng thú thì các bạn mua một quyển xem nha~ [đáng yêu] Weibo của có không ít fans hâm mộ, lại thêm Bùi Anh mới đăng lên, rất nhiều người đang vây xem chỗ Tống Nam Xuyên với Tạ Hàm lại nhảy sang đây nhìn. “Trời ơi, Bùi Anh của tôi đẹp như vẽ [Sắc] “Mới đi ngang qua quầy báo thấy là mua luôn đó! Bùi Bùi thật xinh đẹp [yêu em] “Sao tôi lại thấy chân Bùi Bùi như dài ra thế nhỉ [cười cry] đi mua luôn một quyển để liếm đùi đẹp ngay đây [doge]” “Thứ cho tại hạ nói thẳng, mắt Tống Nam Xuyên bị mù mới bỏ Bùi Anh để đi với Tạ Hàm [cười cry]” “Không so sánh thì sẽ không làm tổn thương Tạ Hàm"" Chuyện Bùi Anh không nghĩ tới là, anh chàng paparazi lúc trước theo dõi cô cũng dùng Weibo phòng làm việc nhảy vào ""Đẹp đẹp đẹp! Sau khi chia tay Bùi nữ thần, thưởng thức của giám đốc Tống xuống dốc không phanh. [doge]” Bùi Anh “...” Anh chàng paparazi này có ý tứ ghê... Cô quay lại trang chủ lại thấy bài báo ngày trước của Tống Nam Xuyên với Tạ Hàm. Nhân lúc tâm tình đang tốt, cô nhìn kỹ Weibo một chút. Paparazi chỉ chụp được hình hai người ở đại sảnh quán bar, hơn nữa nhìn hoàn cảnh đó chẳng giống hẹn nhau đi chút nào. Vậy mà bên báo lá cải còn viết thành hai người “Tình ý liên tục"", Bùi Anh cười haha hai tiếng, chắc bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ lúc Tống Nam Xuyên tình ý liên tục chứ gì? Dáng vẻ lúc đó không kiềm chế được đâu. Cô nhìn thời gian đăng bài trên Weibo, hơn tám giờ sáng, đến bây giờ đã hết một buổi sáng, bài viết này vẫn còn nguyên trên này. Cô không tin Tống Nam Xuyên không biết được chuyện này, trước kia trên Weibo viết tin gì lung tung về anh, ngay lập tức anh sẽ tìm người xoá, thậm chí còn cho gửi văn kiện của luật sư cho paparazi, vậy mà giờ lại để đó không xử lý? Cô suy nghĩ hai giây, hình như hơi hiểu rồi. Đây là cố ý cho cô xem hả? Dỗi vì scandal của cô với Du Khải Trạch à? ....Ha ha Tống Nam Xuyên à, không liên lạc với cô thì thôi lại còn chơi trò này. Cô mỉm cười tìm một video trên mạng, đăng lên Wechat ""Một trăm kiểu chết của bạn trai cũ"", chia sẻ cho mọi người ^_^ “ Tới đây, tới đây, tổn thương lẫn nhau đi! Tống Nam Xuyên vẫn online load xem Weibo và Wechat của Bùi Anh liên tục, anh bảo Tiểu Trương để mai mới xoá tin của mình với Tạ Hàm đúng là cũng có ý trả thù, nhưng chủ yếu là hy vọng Bùi Anh sẽ nổi giận đến mắng anh một trận, như vậy hai người sẽ nói chuyện trở lại. Lần trước Bùi Anh gặp phải tên cuồng theo dõi nọ, anh cứ tưởng cô sẽ hoảng hốt không thể không liên lạc với anh, kết quả đợi suốt một đêm cũng không có tin tức gì từ cô nữa, lần này anh cũng không tin Bùi Anh sẽ không tức giận. Kết quả lướt wechat một hồi, anh lại thấy “Một trăm kiểu chết của bạn trai cũ” Tống Nam Xuyên ""..."" Tiện tay mở video ra, nghe thấy người ở bên trong ca hát ""... Lâu thế rồi còn chưa đến, chắc là cây nến đổ vào chăn, nước lũ tràn bờ sông, vào quán bar thì gặp ngay trinh sát, đời người toàn là điều bất trắc, tháo ốc vít của quạt trần, đâm vào ngay cổ họng...” Tống Nam Xuyên ""..."" Anh không thừa nhận mình là bạn trai cũ, cho nên mấy cái này hoàn toàn không phải dành cho anh Anh thoát weichat, gọi Tiểu Trương vào phòng làm việc “Tìm người xoá bài báo đó ngay cho tôi, sau đó bảo với luật sư, tôi muốn kiện tòa soạn đó, để cho họ mau sớm xử lý.” “...À, vâng.” Tâm tình Tiểu Trương rất là phức tạp, cậu gật đầu một cái, có câu “Gần vua như gần cọp”, tâm trạng của tổng giám đốc Tống quả là không đoán nổi. “Còn nữa, bảo với bên Hoàn Vũ, hai tỉ cổ phần của tôi không được cho Tạ Hàm một xu“. Tiểu Trương lại bối rối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giám đốc Tống lại thay đổi nhanh như vậy? “Không hiểu à?"" Tống Nam Xuyên thấy cậu đứng im một chỗ thì nhíu mày hỏi một câu. “Rõ, tôi đi làm ngay đây."" “Chờ chút, mua giúp tôi quyển tạp chí tháng này. “....Được."" Trong lòng Tiểu Trương vô cùng cảm thông với Tống Nam Xuyên, đường đường là giám đốc, không có người thật để ôm mà chỉ có thể ôm tạp chí. Chiếp tiếng chim kêu* *còn đồng âm với Anh trong tên của Bùi Anh Tiểu Trương mua luôn cho anh ba quyển, để cho anh liếm đủ. Sau khi Bùi Anh đăng xong Một trăm kiểu chết của bạn trai cũ xong, trong lòng lại thoải mái hơn hẳn. Cô tắt máy, định xuống nhà mua ít thức ăn, buổi chiều học thuộc kịch bản tiếp. Vừa xuống nhà đã nhìn thấy bên nhà đối diện có rất nhiều phóng viên bao vây. Đào Đào ở nhà đó, Bùi Anh nghĩ có lẽ phóng viên tìm cô ấy. Mặc dù chuyện của cô ấy và Lý Tư Tư cũng xảy ra mấy ngày rồi nhưng sức nóng không hề giảm. Fan của Lý Tư Tư bám Đào Đào mãi không buông, bắt cô phải gửi video xin lỗi, Đào Đào cũng là ngôi sao nữ ăn khách, nhất định không chịu xuống nước nói xin lỗi, chuyện này vẫn còn giằng co mãi. Bùi Anh nghĩ chắc hẳn Trần Thắng bây giờ đau đầu chết mất rồi, nhưng chả liên quan đến cô. Cô đeo kính râm, yên lặng đi cửa sau ra ngoài. Lúc ở siêu thị có mấy fan nhận ra, nhưng may là không bị vây xem, xem ra cô cần phải có một trợ lý rồi. Cuối tháng tư cô chuẩn bị phim mới, tháng năm vừa đến, trên Weibo đã tung ra một tin tức nặng ký. Ảnh Hoàn Vũ v Tin vui đặc biệt! Công ty tôi đã ký thành công hợp đồng bản quyền của bộ phim điện ảnh Diễn viên của thầy Hạnh Tâm! [xoay quanh] về diễn viên, Mạt Trăn đã được xác định sẽ đóng vai Ngô Dạng! Ngoài ra phim sẽ do thầy Hạnh Tâm tự mình biên kịch, âm nhạc của phim sẽ do Kiều Dĩ Thần chế tác! Nghe nói ca khúc chủ đề sẽ do Đinh Mông hát nhé! [mê gái] Mọi người có mong đợi không? Tiểu Biên mong đợi chết mất thôi! Weibo Hoàn Vũ vừa đăng tin, toàn bộ giới giải trí đã run lên phấn chấn. Có thể nói, lâu rồi trong nước không có bộ phim điện ảnh nào hoành tráng như vậy. Vai nam chính đã xác định là Mạt Trăn Mạt Thiên Vương, nhưng nữ chính Triệu Việt vẫn đang tìm, chưa tiết lộ tin tức. Bùi Anh cũng là độc giả của thầy Hạnh Tâm, nhà cô có tất cả các sách của ông, mà series bộ trinh thám An Nhiên này cũng là bộ truyện cô thích nhất. Mặc dù cảm thấy cơ hội rất mong manh nhưng trước tiên cô vẫn gọi cho Trần Thắng hỏi xem tình hình của nhân vật nữ chính. “Hôm nay sau khi đột ngột có tin về bộ phim điện ảnh Diễn viên được tung ra ngoài, điện thoại bên Hoàn Vũ đã bị bao nhiêu người gọi đến. Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nhân vật nữ Triệu Việt này, nhưng tôi nghe người phụ trách bên Hoàn Vũ nói, Hạnh Tâm rất bắt bẻ về chuyện diễn viên, ngay cả Lý Tư Tư và Nghê Bạch cũng không được chọn. Nghe Trần Thắng nói như vậy, quả thật Bùi Anh cũng có hơi bất ngờ, bây giờ ở trong nước Lý Tư Tư cũng chính là ngôi sao nữ đứng đầu, Nghê Bạch lại là ảnh hậu, vậy mà còn không lọt vào mắt của thầy Hạnh Tâm sao? Trần Thắng nói ""Nghe nói ông ấy cảm thấy diễn xuất của Lý Tư Tư không tốt, Nghê Bạch thì diễn cũng khá nhưng tuổi tác không phù hợp vào vai Triệu Việt. Em biết đấy, khó khăn lắm Hoàn Vũ mới mua được bản quyền, danh tiếng của Hạnh Tâm rất nổi, Phiến Phương rất tôn trọng ý kiến của ông ấy.” Bùi Anh gật đầu ""Em biết“. “Bây giờ còn chưa công bố kịch bản phim, anh đoán sau khi công bố kịch bản cũng không biết chọn nhân vật nữ chính thế nào đâu, dù sao bên này nhất định anh sẽ theo dõi kĩ, em đừng gấp, diễn tốt phim truyền hình trong tay đã, có danh tiếng rồi mới có niềm tin“. “Vâng, anh yên tâm, em học thuộc vở kịch rồi“. “Vậy thì tốt.” Trần Thắng thở dài, “Em đừng lo lắng, anh sắp bị chuyện của Đào Đào làm phiền chết đây rồi, đang nổi thế lại tự mình tìm chỗ chết. Ngày mai Mùa yêu thương khởi quay, anh không đi cùng em được, anh sẽ để trợ lý tới đón em.” “Vâng.” “À nói cho em nghe một tin tốt, tháng này đĩa nhạc của Quang Thần sẽ phát bài Nở rộ.” “Thật ạ?"" Bùi Anh vui vẻ, ánh mắt sáng lên “Hậu kỳ đã sản xuất xong rồi sao?"" “Ừ, chờ tí nữa anh gửi cho em xem.” “Dạ!"" Bùi Anh cảm thấy đây là tin tức tốt nhất gần đây cô nghe được, đây cũng là ca khúc solo đầu tiên trong đời cô, còn là do Kiều Dĩ Thần sáng tác!"" “Chắc chắn sau này sẽ có nhiều buổi tuyên truyền cần em phối hợp, khoảng thời gian này em sẽ rất bận đấy, chuẩn bị sẵn đi nhé.” “Không thành vấn đề.” Mấy năm qua cô nhàn rỗi lắm rồi, bây giờ cũng nên bận rộn thôi. Sáng sớm thứ hai, Bùi Anh ngồi xe của trợ lý đến hậu trường của Mùa yêu thương, Trợ lý của cô nhìn cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại rất điềm tĩnh và ít nói, không giống như đại đa số các cô gái trong tầm tuổi này, đều tíu ta tíu tít. Hôm nay ghi hình, theo thông lệ đoàn làm phim sẽ làm nghi thức bấm máy, mọi người thay nhau thắp hương cầu mong mọi điều đều thuận lợi. Ngoài Phiến Phương và các diễn viên chủ yếu, ngay cả biên kịch cũng tới đó tham gia, còn có cả không ít truyền thông theo vào hậu trường. Bên này chưa tổ chức lễ xong, trên Weibo đoàn làm phim đã đăng đầy tin tức, chủ đề khai máy Mùa yêu thương cũng vươn lên đứng đầu. Fan của Bùi Anh trên Weibo cũng đi theo rải hoa, đặc biệt còn có một số fan lão làng, làm cho cô cảm động đến nước mắt như mưa. Phấn đấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô đã trở thành diễn viên chính rồi. Mặc dù Bùi Anh không có thời gian vào Weibo, nhưng tâm trạng cũng giống như họ vậy, nhân lúc hôm nay biên kịch ở phim trường, cô đi theo cô ấy trao đổi một chút về nữ nhân vật chính. Ngày đầu mọi người đều hăng hái, hợp tác với Trương Thừa Diệc cũng khá là vui vẻ. Đạo diễn kết thúc công việc, bảo mọi người hôm nay Hoàn Vũ mời ăn cơm, không ăn thì phí, mọi người đều phải tới đấy. Bùi Anh là nữ chính, đương nhiên cô sẽ phải đi cùng, nhưng sau khi tới cô mới phát hiện ra Tống Nam Xuyên cũng có mặt ở đây. Đăng bởi admin Cùng đọc truyện Em Mù Mới Yêu Anh của tác giả Bàn Lật Tử tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Showbiz, ngọt ngàoChuyển ngữ Tặc Gia, Mèo Lang Thang, Ciel, Nấm lùn, Fei Ying, Tử NhiBiên tập Mèo Lang Thang, Tặc Gia, Diệp ThầnBản dịch khác Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị MùKhông ai ngờ đến, nữ minh tinh Bùi Anh xinh đẹp, quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội kia lại mang tính cách truyền thống, bảo thủ đến mức nụ hôn đầu chưa trao cho quý công tử Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng, nho nhã nhìn tựa như tiên thiên kia lại là kẻ háo sắc, động chút là hôn Anh Chỉ trách cô, lúc trước mắt bị mù rồi!!!Nam chính là kiểu người mê chân dài, là hình mẫu bạn trai lý tưởng, tài giỏi, chiều chuộng bạn đoạnNhận được sự khen ngợi sùng bái không chút che giấu của Bùi Anh, Tống Nam Xuyên đắc ý ra mặt “Vừa rồi là lần đầu tiên tôi chơi thôi, chưa bộc lộ được hết khả năng đó [icon tự đắc].”Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên, ngón tay tiếp tục lướt như bay trên màn hình, lần này đã có kinh nghiệm, tay anh càng di chuyển đến xuất thần nhập hóa vô ảnh vô khi Bùi Anh xem xong điểm số hiện trên màn hình, trong lòng cô phải gọi là sục sôi “Bốn mươi bảy! Tốc độ tay của thiếu hiệp tốt như vậy chắc chắn là vẫn còn độc thân!”Tống Nam Xuyên ”......?”Bùi Anh ”......!”Bùi Anh muốn tự sát. Nhất định là Nhậm San San nhập vào người cô nói ra câu vừa rồi!Có một đứa bạn khốn khiếp cả ngày toàn suy nghĩ đen tối xấu xa không biết từ lúc nào đã ảnh hưởng đến mình, quả là đáng sợ!!!Tống Nam Xuyên định thần lại rất nhanh, nhìn vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng của Bùi Anh, anh nhịn không được, cười nói “Ừm, đúng là tôi vẫn chưa có bạn gái.”Bùi Anh ”.........”

em mù mới yêu anh